Cha mẹ là vị Phật sống trong đời, nên có câu “khi không có Phật tại thế thì thờ cha kính mẹ chính là thờ kính Phật”. Cha mẹ có công sinh thành, dưỡng dục ta, nên ta phải có bổn phận hiếu thảo với cha mẹ. Cha mẹ cả đời đã lo cho con cái, đến khi sức cùng lực kiệt không còn khả năng tự nuôi nấng, bảo vệ bản thân nữa, thì dĩ nhiên phải dựa vào con cái. Đừng xem việc nuôi cha mẹ như một trách nhiệm để than thở, hoặc là điều để khoe khoang, đúng như câu ca dao
<!--more-->
Cha mẹ nuôi con như biển hồ lai láng.
Con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày
Chúng ta phải thấy nuôi cha mẹ là lẽ đương nhiên, bình thường, bất cứ người con nào cũng phải làm một cách tự nguyện, vui vẻ, y như ngày xưa cha mẹ đã tự nguyện và vui vẻ nuôi nấng chúng ta.
Hiếu thảo thể hiện ra bằng 4 cách: Hiếu tâm, Hiếu dưỡng, Hiếu hạnh, Hiếu đạo.
a-Hiếu tâm: là sự thương yêu, tôn kính chân thành từ lòng mình vì nghĩ đến sự vất vả sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ.
b-Hiếu dưỡng: là chăm sóc cha mẹ về vật chất.
Thí dụ:
- Đỡ đần công việc, lo miếng ăn, thức uống, áo quần, nhà cửa...
- Cha mẹ đau ốm thì lo thuốc men, chăm sóc.
- Cha mẹ qua đời thì lo tang chế chu đáo.
c-Hiếu hạnh: là làm cho cha mẹ hãnh diện vì những đức hạnh tốt đẹp của con.
Thí dụ:
- Học hành chăm ngoan hoặc lao động chuyên cần được nhà trường, cơ quan khen ngợi.
- Hiền lành, hòa nhã với mọi người, tiếng lành bay về cha mẹ.
- Cứu giúp người nghèo khổ, cha mẹ thơm lây.
d-Hiếu đạo: là hướng dẫn cha mẹ đi vào con đường thánh thiện, để đời này và đời sau cha mẹ được nhiều phước báo, không đọa lạc vào đường khổ.
Thí dụ:
- Khuyên cha mẹ tin luật nhân quả tội phước, đừng làm điều ác.
- Khuyên cha mẹ quy y Tam bảo, niệm Phật, giữ Ngũ giới, bố thí, phóng sinh...
- Nếu cha mẹ đã biết tu rồi, thì người con phải hỗ trợ thêm điều kiện tốt để cha mẹ tiến bộ. Thí dụ, cáng đáng việc nhà cho cha mẹ đi chùa, niệm Phật, thọ Bát quan trai, hoặc đưa tiền cho cha mẹ cúng dường, làm từ thiện.
- Khi cha mẹ qua đời thì cầu siêu cho cha mẹ chứ không làm đám tang rình rang, giết thịt ăn nhậu, như thế cha mẹ càng thêm tội, càng mau đọa địa ngục.
Tóm lại, trong 4 phần báo hiếu, có thể nói hiếu đạo là quan trọng nhất. Bởi nếu chỉ lo cho cha mẹ được sung sướng về vật chất nhưng cha mẹ vẫn còn tạo nghiệp xấu, thì khi chết đi cha mẹ vẫn đầu thai vào những cảnh giới khổ sở như địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, hoặc làm người trở lại nhưng trả nghiệp rất đau đớn. Như vậy, ta chỉ lo được cho cha mẹ có một đời này, còn những đời sau thì ta đành chịu. Thậm chí, khi tiền bạc sung túc mà không hướng dẫn cha mẹ về tâm linh, đạo đức, thì có khi chính đồng tiền của ta lại tạo cơ hội cho cha mẹ gây tội nhiều hơn. Chẳng hạn, cha mẹ có tiền sẽ đi nhậu nhẹt, đánh bài, cá độ, ăn xài hoang phí…Vật chất và tinh thần luôn phải cân bằng thì chữ hiếu của ta mới trọn vẹn.
Ngoài ra, còn những cách báo hiếu như sau:
*gánh vác công việc cho cha mẹ được thảnh thơi tuổi già. Thông thường, nhiều bậc cha mẹ dù tuổi cao, sức yếu, mỏi gối chồn chân cũng không dám nghỉ việc, không dám về hưu, vì thấy con mình chưa trưởng thành, chưa gánh vác được gia đình. Hoặc có khi con cái có vợ có chồng mà hoàn cảnh khó khăn, nên cha mẹ cứ phải làm lụng tiếp tục để tự nuôi thân hoặc nuôi luôn những đứa cháu.
Hoặc nếu không làm việc kiếm tiền, thì cha mẹ lại trở thành ô-sin cho con cháu. Thời công nghiệp bận rộn, bọn trẻ suốt ngày đi làm, đi học, giao hết chuyện nấu nướng, lau chùi, dọn dẹp, trông em bé cho cha mẹ. Cả một đời vất vả, cứ tưởng già là được nghỉ ngơi, nhưng thực ra còn bận rộn hơn nữa với bao nhiêu việc không tên. Chưa kể, ở chung với dâu (rể) thì những đứa dâu (rể) ấy lại không hề biết ơn cha mẹ chồng (cha mẹ vợ), mà còn nghĩ mình phải nuôi hai ông bà tốn kém. Người già vốn hay tủi thân, ăn chén cơm mà con cái không vui, nên thường kiếm việc mà làm để xứng đáng mấy bữa ăn. Như thế con cái tội lỗi rất nặng, làm ăn không bao giờ khấm khá nổi. Đừng nghĩ càng cố bươn chải kiếm tiền hoặc học hành thì công danh sự nghiệp sẽ thăng tiến đúng như ý mình muốn. Nếu làm cha mẹ phải vất vả vì vợ chồng con cái của mình, có nghĩa là chúng ta đã hao tổn phước đức, thì công danh sự nghiệp đó khó mà thành tựu, hoặc thành tựu nhưng không lâu bền, sẽ mau chóng sụp đổ. Trong thực tế, nhiều người tuy ít học, ít tài, nhưng nhờ hiếu thảo mà họ vẫn vươn lên rực rỡ.
Chúng ta phải cố gắng sắp xếp thời gian để hoàn thành công việc của mình, không được ỷ lại vào cha mẹ. Ngày xưa, cha mẹ đã nuôi chúng ta, thì đến lượt chúng ta nuôi lại con cái của mình là điều tự nhiên, đi làm kiếm tiền cũng là điều tự nhiên, không lý gì phải kêu ca than thở và lôi cha mẹ vào cuộc. Phải dành thời gian ít ỏi còn lại của cha mẹ cho việc tu tập, vì đó là hành trang để cha mẹ tái sanh đời sau thuận lợi hơn, tốt đẹp hơn. Cha mẹ đã gần kề bờ sanh tử, không thể lơ là những giây phút tu tập quý báu.
*có thể nối chí cha mẹ, giữ gìn sự nghiệp của cha mẹ như Đức Khổng Tử đã dạy. Nếu nghề của cha mẹ là lương thiện và phù hợp với người con, thì người con nên giữ nghề ấy, phát triển cơ sở làm ăn, tạo nên truyền thống gia đình quý giá. Cha mẹ dựng nghiệp vất vả, có khi chỉ bằng hai bàn tay trắng, nên rất trân quý sự nghiệp đó. Nay thấy con kế thừa và làm cho sự nghiệp vững vàng thì cha mẹ vui lòng không kể xiết. Nếu nghề đó là nghề truyền thống của dân tộc, thì giữ nghề là giữ bản sắc dân tộc, càng quý giá bội phần.
Tóm lại, hãy làm theo lời Phật dạy trong Kinh Thiện Sanh:
Năm điều con cái phải ghi
Dưỡng nuôi cha mẹ hộ trì phương Đông
Chăm lo cung phụng hết lòng (1)
Mọi điều gánh vác(2), đề phòng chuyện xa (3)
Giữ gìn truyền thống của nhà (4)
Mới là xứng đáng hưởng gia tài người
Đến khi cha mẹ qua đời
Cúng dường hiếu thảo như thời hiện sanh (5)
[Source: Unknown]

0 nhận xét:
Đăng nhận xét