Ba ngày tết âm thầm quạnh vắng
Cả ba ngày thức trắng đêm đêm
Nhìn xuân nhẹ lướt bên thềm
Cây đào nở rộ lòng thêm buồn rầu
Người vội bước qua cầu năm ấy
Hỏi người giờ có thấy gì không
Bỏ hai con lại cho chồng
Nại Hà người bước qua sông Cửu Tuyền
Sao tôi mất vợ hiền như thế
Khiến cả đời không thể nào quên
Bóng người thấp thoáng từng đêm
Nhẹ nhàng lặng lẽ đứng bên cạnh giường
Cứ mỗi tối em thường như thế
Cứ nhìn con chẳng bế một lần
Sáu năm chỉ có đứng gần
Dõi theo con ở cõi trần lớn lên
Với ánh mắt dịu hiền âu yếm
Cũng đôi lần vào chiếm giấc mơ
Du hoài câu hát ầu ơ
Giật mình con gọi mẹ giờ ở đâu
Con sẽ lớn nỗi sầu thêm lớn
Cũng có lần quá chớn hỏi cha
Tết nay mẹ có về nhà
Vui xuân chúc tết cùng cha con mình
Đêm con thấy bóng hình của mẹ
Suốt canh dài lặng lẽ nhìn con
Hình như mẹ chẳng già hơn
Nhưng trong đôi mắt mẹ buồn lắm cha
Hôm nay đã mùng ba rồi đó
Mẹ lại theo làn gió đi thôi
Về nơi góc bể chân trời
Sang năm mẹ mới về chơ cùng mình
Sao cha cứ lặng thinh không nói
Chỉ nhìn theo làn khói bay đi
Lòng cha ước nguyện điều gì
Riêng con chỉ ước mẹ đi nhẹ nhàng
Cha khắc khổ lệ tràn khóe mắt
Nỗi buồn dâng quặn thắt trong tâm
Sáu năm cha vẫn âm thầm
Chăm con ăn học chưa lần kêu ca
Con cũng đã mười ba rồi đó
Chỉ em là còn nhỏ hơn con
Sáu năm nó vẫn cứ buồn
Lên chín nhìn nó còn hơn tuổi nhiều
Em có thấu những điều con trẻ
Độ cho con sức khỏe nhiều nha
Tiễn em tới bến Nại Hà
Mong em thi thoảng về nhà thăm con.

0 nhận xét:
Đăng nhận xét