Sáng đưa bạn về quê nên ăn sáng và cafe ở dòng sông Hậu….Về lại Cần Thơ trên xe hơi 6 bánh(bus)….Trên đường về gặp 1 anh chàng kẹp nách trai pepsi loại lớn đựng cồn(tôi ko biết có phải là rượu hay không) với mấy trái xoài, cóc…Vì nói thật các bác chứ rượu Miền Tây chính là cồn pha nước lã thôi. Uống vào chỉ có “mát” đầu và “bổ” gan lắm.
Anh ta cứ chờ xe bus chạy trên đường phẳng là nốc 1 cái “ực ực ực” và sau đó còn mời mình nữa chứ. Mình lịch sự từ chối chứ ít khi mình uống rượu mà uống chung ly. Vào buổi sáng sớm mà bác đó chơi chất thật…Hỏi anh ta vài câu thì anh ta quăng bom là: “Tao có 4 con vợ, mà giờ nó bỏ tao đi Đài Loan, Hàn Quốc hết rồi…..”. Mình chợt bật cười và nghĩ thầm trong lục phủ ngũ tạng: “Cái ĐKM, chú có 8 con vợ thì nó cũng bỏ chú thôi-chú Chí Phèo Miền Tây ạh”. Qua đó mới thấy, một bộ phận nhỏ thanh niên Miền Tây bây giờ chỉ biết rượu chè thôi…Làm thì họ vẫn làm đấy nhưng họ nhậu nhiều hơn họ làm cũng như họ chi tiêu nhiều hơn cái họ kiếm được. Cái hay cái dở là họ đem rượu ra so sánh. Ngày xưa, mình xém đập lộn với mày thằng cũng vì so sánh cái thứ vớ vẫn đấy…Nhậu cho vui chứ không phải nhậu cho hơn thua. Mà con trai thì có cái tật này các bác ạh, nhậu mà có gái he, ôi giời ơi, các bác nhà ta uống chối chết, uống ra mật xanh mật đỏ, uống cho tới khi kêu chó lại cho ăn chè…Nhậu như thế để làm cái gì? Chứng tỏ tuổi trẻ ta đây ah…mà nói chứ nhớ lại ngày xưa mình cũng từng như thế. Nói chung qua thương đau, qua mấy trận sống chết mình mới rút ra được những bài học thật sự. Bây giờ ngửi mùi rượu thôi đã hãi lắm rồi, sợ lắm…Nhắc lại sáng ngồi kế cha đó, giờ muốn ói quá.

0 nhận xét:
Đăng nhận xét